Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Sau Những Cuộc Chơi (Phần 1)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Sau Những Cuộc Chơi (Phần 1)


NGỌC CÚC

Cuối tuần Ba Phát vẫn theo lịch cũ qua nhà Khánh Long lấy hàng, lần này có Khánh Long và Ngọc Cúc ở nhà, có thêm một chị giúp việc mới Hồng. Ba Phát vẫn giữ thái độ bình thường, lấy hàng xong rồi về nhưng tròng lòng vẫn bứt rứt lắm

Trên đường về Ba Phát đi ngang qua một trường cấp 3, thấy các cô nữ sinh 12 tha thướt trong chiếc áo dài học sinh đi học thêm, hắn chợt nhớ lại người yêu cũ, không biết bây giờ cô ta làm gì, ở đâu. Chỉ nghĩ thoáng qua, Ba Phát tấp xe lại bên đường ngắm các cô nữ sinh cùng chiếc áo dài duyên dáng dưới ánh nắng chiều. Lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác xao xuyến khó tả

Buổi sáng giữa tuần, Ngọc Cúc dắt xe ra đi làm, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Trong thời gian qua có nhiều biến cố xảy ra với cô. Một lúc không giữ được cảm xúc và bình tĩnh, cô đã trót quan hệ với người đàn ông khác. Tiếp theo sẽ như thế nào đây? Cô muốn không muốn gặp Ba Phát nữa, cô muốn mọi việc trở thành quá khứ, để cho nó vào một khoản vô định nào đó để tiếp tục bước trên con đường cùng với gia đình mình. Vừa đến cơ quan, Ngọc Cúc đã bị các chị em đồng nghiệp trêu:

– Suy nghĩ gì mà thẫn thơ vậy?










– Hôm nay là kỹ niệm ngày gì thế?

– Đâu có gì đâu chị.

Ngọc Vân với vẻ lạnh lùng, chính chắn của mình thấy Ngọc Cúc lúng túng thì đỡ lời.

– Sáng nay có người mang lẵng hoa đến gởi em.

Ngọc Cúc chỉ cười e thẹn rồi sửa soạn cho một ngày làm việc mới nhưng mấy cô đồng nghiệp đâu có buôn tha. Mấy cô có đề tài để nói cũng như ruồi ngữi được mật.

– Ông xã nhà chị có tặng hoa chị bao giờ đâu. Lâu lâu ổng tặng cho cái nồi, cái chảo.

– Bữa 8/3 lão nhà em tặng gói quà, gói gém cẩn thận, em hí hửng mở ra tưởng gì là cái tạp dề.

– Ông nhà em thì tặng em cái hộp cơm, để em đem cơm theo ăn, đỡ tốn tiền của hắn.

– Chỉ có Cúc là chồng còn lãng mạn tặng hoa.

– Chị sướng thật đấy, hoa này để trưng trên bàn làm việc thì đẹp hết ý.

– Không được đâu, bàn để giấy tờ, giao dịch, để lẵng hoa vướng lắm.

– Hay là em chia nhỏ ra nhiều bình, mỗi bình 1 ít cho đở choáng.

– Thôi không được đâu chị, để em đem lẵng hoa để lên bàn giữa phòng cho đẹp.

– Ghê chưa, có người được tặng hoa giữ khư khư một mình.

Ngọc Cúc lại cười rồi đặt hoa vào chiếc bàn giữa phòng. Hôm nay làm việc mà trong lòng cô vui khấp khởi. Khoản 9h Ngọc Cúc nhận được tin nhắn “em da nhan duoc hoa chua?” nhưng không phải từ số máy của chồng cô. Ngọc Cúc vào toilet để gọi lại.

– Alo.

– Alo, em hả? Một giọng quen quen nhưng không phải Khánh Long.

– Anh là ai vậy?

– Có cần thiết phải nói tên không em ?

– Anh là ai? – Giọng Ngọc Cúc đanh lại

– Người hâm mộ đặc biệt em

– Tâm thần !!

Ngọc Cúc tắt máy. Tinh thần cô bắt đầu dao động. Chợt lại có điện thoại

– Anh Phát đây.

– Anh tặng hoa cho tôi?

– Hoa nào?

– Àh không… Ngọc Cúc càng lo lắng hơn

– Em thích hoa à. Vậy a tặng, em không từ chối chứ?

– Không, đừng anh… Ngọc Cúc chợt khựng lại. Đêm đó nành cũng đã nói câu này

– Ờ, anh đừng làm vậy, tôi không nhận đâu.

– Anh chỉ muốn em vui thôi mà.

– Anh tặng quà kiểu đó tôi không vui đâu, tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả.

Nói tới đó Ngọc Cúc tắt điện thoại ra ngoài để tiếp tục công việc. Buổi trưa như thường lệ Ngọc Cúc về nhà xem xưởng và xem cô osin làm vịêc. Từ ngày có osin, Ngọc Cúc có nhiều thời gian hơn cho buổi trưa, cô có thể ngã lưng một tí rồi quay lại cơ quan, nhưng hôm nay cô cứ bồn chồn. Ngọc Cúc không ngủ mà quay trở lại cơ quan sớm. Giữa trưa nắng Sài Gòn mà chạy ngoài đường chỉ có học sinh đi học hoặc có việc cần, chứ đi chơi thì chẳng có ai. Ngọc Cúc ra khỏi nhà được 5′ thì có một người nguời đàn ông mặc áo sơ mi trắng, chạy xe tay ga theo bên cạnh cô.

– Chào em. Trưa sao không ngồi phòng máy lạnh mà chạy xe thế này?

Ngọc Cúc quay qua nhìn thì thấy Ba Phát, hôm nay hắn ăn mặc sơ mi đóng thùng, lại đi xe ga làm cô suýt nữa nhận không ra. Những hắn cũngkhá đẹp trai – Ngọc Cúc nghĩ thầm. Ngọc Cúc tấp vô lề, Ba Phát cũng dừng lại, rồi cô quay qua nói với hắn.

– Anh theo tôi làm gì? Tôi với anh chẳng có quan hệ gì. Anh theo nữa tôi la lên đó.

– Anh chỉ muốn gặp em nói chuyện một chút thôi.

– Giữa tôi và anh đâu có gì để nói. Để tôi đi, tôi không muốn gặp anh nữa.

Ba Phát vội nắm lấy tay Ngọc Cúc đang vịn trên xe.

– Mình vào quán nước nói chuyện chút đi, ở ngoài đường không tiện.

Ngọc Cúc sợ mọi người xung quanh dòm ngó nên cô cũng đồng ý, cô cũng định nói cho hắn hiểu là lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời, một lúc giận Khánh Long mà cô không bình tĩnh để sự việc đi quá xa.

Country House (quán cafe ở GV) buổi trưa giữa tuần lác đác vài chiếc xe. Hai người chủ động kiếm một góc khuất để ngồi nói chuyện. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng nhạc nhẹ và không khí mát mẽ cũng làm cho Ngọc Cúc dễ chịu hơn. Ngọc Cúc bình tĩnh ngồi nói chuyện với hắn rằng lần trước chỉ là một phút bồng bột của nàng, khuyên hắn không để sự việc đi quá xa, vì nàng còn có gia đình nhỏ. Còn hắn thì nói về những cảm xúc của nàng mang lại cho hắn, rằng hắn thật sự có tình cảm với nàng chứ không chỉ muốn chiếm đoạt nàng. Hôm nay Ba Phát đã chuẩn bị khá kỹ, chiếc tay ga mượn của ai đó, ăn vận bộ đồ sơ mi quần tây. Bộ dạng đó cộng với lời nói nhẹ nhàng thì người khác dễ nghe hắn nói hơn. Nghe hắn chém một lúc rồi Ngọc Cúc cũng đứng lên ra về. Sắp tới giờ làm rồi ai hơi đâu mà ngồi nghe chém gió. Ba Phát cũng ra dắt xe cho nàng rồi tiễn nàng đi một đoạn nhìn như cặp trai gái đang quen nhau.

Vào cơ quan Ngọc Cúc chẳng buồn nhìn vào lẵng hoa nữa, nhưng các chị em trong cơ quan thì ai cũng nhìn Ngọc Cúc với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Dù không thú nhận nhưng Ngọc Cúc vẫn có một cảm giác rất lạ. Nàng không giải thích nó, không tận hưởng nó, mà chỉ biết đến nó rồi thoáng qua. Đêm đó nàng gục mặt vào chồng thỏ thẻ “sao lâu rồi anh không mua hoa tặng em”. Khánh Long nghe được câu nói đó mà vẫn mơ ngủ không trả lời, anh nghe được nhưng mệt mỏi cả ngày làm việc, anh cần một giấc ngủ bù sau một đêm vòng loại C1. Ngọc Cúc không nghe Long trả lời, nàng ngồi dậy và lại bắt đầu nghĩ mông lung.

Một tuần sau, Ngọc Cúc vẫn nhận được hoa, nhưng là lẵng hoa nhỏ hơn vào thứ sáu. Lần này Ngọc Cúc không gọi lại xác nhận xem là của ai. Ngọc Cúc đoán rằng của tên tâm thần bữa trước. Nhưng thật ra là Khánh Long âm thầm mua tặng nàng. Tâm trạng của Ngọc Cúc lại trở nên hỗn độn, nàng vui vì được quan tâm, nhưng lại không vui vì mình nhận hoa của một người đàn ông lạ mặt, mà có thể là gã thần kinh nào đó. Một tuần nữa lại trôi qua, trước giờ nghĩ trưa Ngọc Cúc nhận được tin nhắn “lat nua di uong nuoc voi anh nha, anh co mon qua muon tang em”.

Ngọc Cúc nhận ra tin nhắn này của mặc dù cô không lưu số và đã xóa tin nhắn của hắn trên điện thoại. Ngọc Cúc nghe quà thì cũng tò mò, nàng cũng bắt đầu có cảm giác tò mò trước những lẵng hoa, những niềm vui nhỏ khi các cô bạn trêu đùa, nhìn ganh tị. Nó làm Ngọc Cúc sống lại cái cảm giác thời sinh viên mới ra trường, khi mới quen Khánh Long. Nàng tự hỏi ngừơi hâm mộ điên khùng này là ai? Mình nên từ chối hắn thế nào? Có chồng mà vẫn được trai theo thì buồn cười thật

Giữa tuần sau, điện thoại Ngọc Cúc nhận được tin nhắn lạ vào buổi sáng. Khi chạy xe trên đường Ngọc Cúc cũng không để ý là tin nhắn gì của ai, điện thoại kêu tít tít thì cô lôi ra bấm xoá thông báo rồi cất vào túi lại. Đến cơ quan thì Ngọc Cúc bận túi bụi vì công việc. Đầu ngày giữa tuần mà công việc giảng dạy đã khiến cô mất khá nhiều sức. Bỗng có người quen xuất hiện trong sân trường, hàng xóm của Ngọc Cúc: anh Tiêu Phong trưởng phòng cảnh sát kinh tế TP, nhà cách nhà cô khoảng chục căn. Thật ra, Phong cũng không ai xa lạ, mà chính là chồng của Ngọc Vân, đồng nghiệp của nàng. Phong nhìn nàng mỉm cười, anh ghé để đưa đồ cho Ngọc Vân, sẵn tiện ngồi chơi. Theo hướng nhìn thì Phong đang nhìn thẳng vào Ngọc Cúc. Nàng lịch sự khẽ chào. Phong năm nay 33 tuổi, không trẻ cũng chẳng già. Hắn hớt tóc ngắn, mái tõ xoăn tít như người vùng núi, gương mặt cũng dễ nhìn, có điều, râu ria thì lúc nào cũng lởm chởm, thân hình cao và hơi ốm, chắc tại ngồi văn phòng nhiều. Ngọc Cúc chú ý đặc biệt là hình như hắn rất ư là lông lá. Mỗi lần mặc áo ngắn tay là nhìn thấy cánh tay hắn tua tủa. Ngọc Cúc cảm thấy buồn cuời, chẳng như Khánh Long, người nhẵn nhụi, mỗi lần ôm thích lắm, không hiểu sao chị Vân chịu nổi. Theo bản tính tò mò của phụ nữ, Ngọc Cúc lâu lâu vẫn quay qua nhìn. Phong vẫn đứng đó nhìn cô. Mỗi lần đưa mắt là Ngọc Cúc lại gặp ánh nhìn của Phong. “Nhìn ông này có tướng tá cũng đạo mạo, sao lại có ánh nhìn dâm dê quá đáng”. Ngọc Cúc bỏ lơ Phong, dù sao anh cũng là người có gia đình, Cúc nghĩ anh nên tự trọng.

Khi mọi việc tương đối giãn ra, Ngọc Cúc đi vào toilet giảng viên mở điện thoại ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ, nãy giờ loay hoay cô cũng quên để ý điện thoại. Ngọc Cúc bật mail ra xem thì hoang mang, lo lắng cực độ. Sao ai đó lại có đoạn clip quay lại cảnh Ba Phát sàm sở cô, nhưng ác thay, trong clip cô lại có hành động hưởng ứng cho dù lúc đó cô chỉ hưởng giả vờ để tìm cách thoát thân, nhưng ai hiểu cho Ngọc Cúc trong hoàn cảnh đó. Vừa xem xong cô lại có tin nhắn mới “chieu nay 2h, dem 50 trieu den phong 205, khach san Phuong Vu tren duong abc de chuoc lai doan phim, bao cong an la ngay mai co phim tung len mang”. Một lúc thì cô hoàn hồn, lại có điện thoại gọi đến.

– Alo, Ngọc Cúc hả? Anh Ba đây, Ba Phát đây.

– Alo tôi nghe đây, có gì không anh Ba?

– Không, chỉ là anh nhớ em thôi…

Không hiểu sao Ngọc Cúc bắt đầu khóc khẽ

Có chuyện gì vậy em? Ba Phát lo lắng

Không. Không có gì. Chỉ là anh gọi không đúng lúc. Tôi… Phải đi đây

Khoan em… Ngọc Cúc… Anh… Tút… Tút

Ngọc Cúc tắt máy và bắt đầu khóc. Tiền với nàng không thành vấn đề nhưng cái nàng lo sợ còn hơn thế nữa. Phẩm giá, danh dự, trinh tiết của nàng đang bị đe dọa nghiêm trọng. Nàng muốn thoát khỏi cái cảnh này càng sớm càng tốt. Nàng ghét bị đe doạ. Khó khăn lắm Ngọc Cúc mới lau hết nước mắt. Trông nàng thật thảm hại khi bước ra từ toilet.

Trưa hôm đó Ngọc Cúc không về nhà, cô ăn cùng với bạn rồi rút tiền trong tài khoản của mình ra 50 triệu. Ngọc Cúc đi xe đến KS trước để quan sát xem có thấy gì lạ không, nếu có cô sẽ báo công an ụp đến bắt hắn, trong lúc hắn chưa kịp chuẩn bị thì cái clip đó cũng chưa bị phát tán. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng thật bất ngờ, Ngọc Cúc thấy chiếc xe mới tấp vào KS nhìn rất quen, người đàn ông trên xe cũng vậy, khi hắn cởi nón bảo hiểm ra thì cô nhận ra ngay mái tóc xoăn tít đó. Tiêu Phong đi một mình, vẻ mặt hơi lấm lét. Bên đây quán nước cô toan thấy Phong thì vừa may, cô tính nhờ Phong tóm tên biến thái muốn tống tiền cô. Ngọc Cúc định chạy qua bên kia đường, kêu tên nhưng bỗng dưng cô khựng lại. Khoan đã, Phong vào đây làm gì? Chẳng lẽ hắn ngoại tình?. Cúc nghĩ hắn nhìn cũng đạo mạo, là người có địa vị và tiền bạc trong xã hội. Nhưng ngẫm lại chính nàng cũng là người có hành động mờ ám. Ý nghĩ đó làm Ngọc Cúc bỏ đi ý định nhờ CA can thiệp vụ này nữa, Ngọc Cúc thà bỏ 50 triệu cho xong việc. Tốt nhất là nên tránh mặt. Chợt tin nhắn lạ rung lên “ Tôi đã đến. Phòng 205”. Định thần lại, cô thấy Phong tới quầy tiếp tân nói gì đó rồi lên lầu. Hít một hơi dài, Ngọc Cúc tính tiền nước rồi dắt xe qua KS. Cúc bước lên cầu thang mà trong suy nghĩ hồi hộp, không biết hắn có trả lại clip cho mình không, hay hắn có đòi thêm tiền không. Gõ cửa phòng 123. “Vào đi em”, – giọng nói qua điện thoại cất lên. Cửa không khoá, Ngọc Cúc khẽ bước vào. Nàng chết trân, mắt mở to kinh hãi.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến