Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nuôi sói trong nhà (Full)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Nuôi sói trong nhà (Full)


Phần 198

Tôi ở dưới lầu chung cư nhìn căn nhà quen thuộc và ngập ngừng bước chân. Đang lúc tôi chuẩn bị tâm lý để lên lầu, Tiểu Đao đội trưởng bảo vệ phía sau gọi tôi lại.
“Từ tổng, tin tức mới nhất, hiện tại Trương phu nhân đang ở quán bar Latte, Từ Tư Kiến cũng ở đó.” Anh ta vừa trả lời một cuộc gọi và sau đó báo cáo với tôi.

“Cái gì?” Tôi nhìn đồng hồ, lúc này còn chưa tới giữa trưa, bình thường không phải Khả Hân ở nhà ban ngày sao, mới chạng vạng đã ra ngoài? Sự tình có chút kỳ quái, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, hướng Tiểu Đao gật đầu.

Một lần nữa ngồi trở lại trên xe, nhớ lại quán bar Latte, quán này đã mở trong thành phố nhiều năm rồi, được coi là quán bar câu lạc bộ đêm nổi tiếng nhất.

Trước kia tôi và bạn bè đã từng đến đó vài lần, bên trong tương đối lộn xộn, là một nơi tốt để một số đàn ông săn tình. Bốn năm nay mỗi buổi tối Khả Hân đều ra ngoài, không lẽ là đến nơi này mua vui? Tôi nhớ ở trong camera có một đêm thấy cô không về nhà, là cô chủ động hẹn hay bị người ta săn? Lời nói của Lãnh Băng Sương tôi không hoàn toàn tin tưởng, khi nàng nói với tôi chỉ có một đối tượng ngoại tình là huấn luyện viên thể hình, lúc đó tôi còn muốn bức nàng thề trên đầu Tiểu Cát và tôi, nhưng lời nói ra đến miệng, tôi cảm thấy mình quá đáng, bức nàng thề độc vì Khả Hân, điều này quá thiên vị và không công bằng với hai mẹ con nàng.










“Đến rồi…” Khi tôi đi đến cửa quán bar Latte, Tiểu Đao nói làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

“Từ tổng, tôi và ngài đi vào để cho mấy người kia ở bên ngoài chờ, hay là chúng ta đều vào?” Khi sắp xuống xe, Tiểu Đao đột nhiên hỏi tôi.

“Hai chúng ta vào, lực chú ý nhỏ hơn, không nên làm kinh động người khác…” Suy nghĩ một lúc, tôi nói với Tiểu Đao.

Khi đến trước cửa quán latte, tôi không khỏi có chút hối hận, đây không phải là nơi thích hợp để chúng tôi gặp nhau, cách tốt nhất là về nhà đợi Khả Hân, nhưng tâm tôi lại lo lắng cho cô ấy, cảm giác chỉ cần một chút thời gian cô cũng có thể làm ra chuyện ngu ngốc. Nếu đã quyết định gặp, thì mỗi giây mỗi phút đều có giá trị.

Sau khi vào quán bar, khách bên trong không nhiều lắm, dù sao bây giờ mới là buổi trưa, chưa phải lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, nhưng vẫn có một vài cô gái trẻ tuổi trang điểm đậm, tóc nhuộm vàng, lộ ra những hình xăm nhỏ. Trong quán bar có nhạc kim loại, trên sân khấu có một vũ nữ uốn éo và lộ thân hình gợi cảm của cô.

Tôi thực sự không thích loại môi trường này, tôi nhìn quanh quán bar. Mặc dù quán lớn nhưng tương đối ít người, sau khi tìm xung quanh, tôi không thấy hai người, tôi không khỏi quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.

“Họ ở trong phòng trong cùng…” Tiểu Đao chỉ vào một thông đạo nói.

Tôi gật gật đầu, đi theo phía sau.

Đi đến cuối thông đạo, là một phòng riêng rất lớn, cửa đóng kín, đứng ở cửa có thể nghe tiếng nhạc phát ra từ bên trong.

Ở cửa có một người đàn ông ăn mặc như người phục vụ, thấy Tiểu Đao đến gật đầu, xem ra là người của mình.

“Tôi tự mình vào, đứng đây chờ…” Tôi hít sâu một hơi hướng Tiểu Đao nói. Tôi không muốn có người lạ ở đây, tôi chỉ muốn gặp hai người một mình.

“Không được, tôi đã hứa với Lãnh tổng, nhất định phải bảo vệ an toàn cho Từ tổng, điểm này tôi không nghe theo được…” Sau khi nghe tôi nói xong, Tiểu Đao rất kiên định lắc đầu nói.

Tôi nhớ rõ lúc ra khỏi cửa Lãnh Băng Sương đã nói với tôi, ngoại trừ liên quan đến sự an toàn của tôi, Tiểu Đao sẽ nghe theo bất kỳ an bài nào của tôi, xem ra yêu cầu của tôi liên quan đến an toàn cá nhân của tôi, Tiểu Đao không thể nghe theo, cuối cùng tôi cũng phải nhượng bộ.

Tôi gật gật đầu, cuối cùng hít sâu một hơi. Lúc này trong lòng tôi tràn ngập nghi vấn, không phải Khả Hân không muốn ở chung cùng với Tư Kiến sao? Không phải mỗi lần nó đều phải lén theo dõi cô sao? Tại sao lúc này lại cùng cô ở trong phòng khách? Chẳng lẽ hai người đã làm hòa sao? Lúc này hai người đang làm cái gì ở bên trong? Không phải đang thân mật chứ? Nếu hai người đang thân mật bên trong… bị Tiểu Đao nhìn thấy thì tôi nên làm gì đây? Tiểu Đao là một trong những người mà Lãnh Băng Sương tín nhiệm nhất, có lẽ anh ta đã biết, biết hết những gì không nên biết, đã nhìn thấy hết những gì không nên thấy, có giấu diếm cũng vô ích.

“Kẹt…” Sau khi hạ quyết tâm, tôi vặn nắm cửa, cửa mở ra, mặc dù không muốn giấu điều gì, cơ thể tôi vẫn theo bản năng đứng trước Tiểu Đao, nếu bên trong có gì, tôi có thể che tầm nhìn của anh ta. Sau khi mở cửa ra, khung cảnh bên trong khiến cho tôi ngạc nhiên, nó trống rỗng không có ai trong này. Tôi vội vàng đi vào trong phòng riêng, nhìn quanh bốn phía, kết quả một người cũng không có!

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lúc này hai người đang ở trong nhà tắm sao? Tôi không nhịn được đi tới nhà tắm, chỉ là mở cửa nhà tắm, bên trong cũng không có người.

Đang lúc tôi định quay lại hỏi Tiểu Đao, đột nhiên tôi cảm giác được sau gáy đau nhói, sau đó cổ bị tê dại, đầu óc choáng váng. Tôi gian nan quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiểu Đao, tay phải của hắn còn bảo trì tư thế thủ võ, cuối cùng tôi mất thăng bằng ngã xuống đất, lúc này tôi cũng chưa mất đi ý thức, chỉ có chút choáng váng.

Coi trên TV, sau gáy hoặc cổ bị người dùng sóng tay chặt sẽ ngất xỉu mà tôi chỉ choáng váng, không bao lâu thì khôi phục lại. Chỉ là tôi chưa kịp phản ứng, liền cảm giác được cổ đau nhói một lần nữa, từ tên nhân viên phục vụ ở cửa, Tiểu Đao nhận lấy một ống tiêm, sau đó tiêm vào cổ tôi, cuối cùng tôi từ từ nhắm mắt lại, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Lúc này toàn thân tôi xụi lơ, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.

Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao? Từ dưới lầu nhà tôi cho đến quán bar, trong lòng tôi rất hoang mang nghi hoặc, nếu tôi có cảnh giác cao một chút, khẳng định tôi sẽ phát hiện ra có điều không ổn, nhưng mấy ngày nay đầu óc mình mụ mị, lúc nào cũng muốn gặp Khả Hân để giải quyết chuyện này, làm cho mình sơ suất mất đi cảnh giác!

Tại sao? Tại sao Lãnh Băng Sương lại đối xử với tôi như vậy? Tiểu Đao là tâm phúc của nàng, hắn làm hết thảy sự tình đều là nghe theo mệnh lệnh của nàng, hắn dám động thủ với tôi, chẳng lẽ cũng là lệnh của nàng? Chẳng lẽ quyết định của tôi đã làm cho Lãnh Băng Sương hoàn toàn thất vọng? Nàng đã hoàn toàn hết hy vọng với tôi?

Hiện tại mọi chuyện phát sinh nằm ngoài dự đoán của tôi, lúc này trong đầu tôi chợt nảy ra một ý niệm, đây là chuyện tôi không hy vọng nó phát sinh nhất, làm cho tôi không thể không cẩn thận suy nghĩ lại khả năng này. Đó là, thực sự không có kẻ đứng sau chủ mưu, nếu thực sự có chủ mưu đằng sau thì chỉ có một người: Là Lãnh Băng Sương!

Tôi cũng đã suy nghĩ nghiêm túc về điều này, người đứng sau hậu trường này chia rẽ gia đình tôi, tra tấn thể chất và tinh thần Khả Hân, làm cho gia đình tôi vốn tốt đẹp tan vỡ, cho nên tôi phán đoán kẻ đứng sau màn này nhất định là thống hận nàng, đồng thời đối với tôi cũng có oán niệm, còn có tình yêu đơn phương. Tôi cẩn thận hồi tưởng cũng tìm không ra người này, chỉ có một người là phù hợp với những điều kiện này, chỉ là tôi không muốn tin. Người này chính là Lãnh Băng Sương!

Hồi tưởng lại Lãnh Băng Sương đối tốt với tôi, tôi vẫn không muốn tin nàng sẽ hại tôi, lúc này tôi bị Tiểu Đao tâm phúc của nàng đánh lén khống chế, làm cho tôi không thể không tin. Nàng có rất nhiều lý do và động cơ để làm như vậy, có lẽ nàng che giấu quá sâu nên tôi vẫn không có phát hiện, nàng hận Khả Hân và oán tôi, cho nên lợi dụng Tư Kiến một người ngoài.

Tại sao nói Tư Kiến là người ngoài? Vì tôi vẫn hoài nghi nó không phải là con ruột của tôi, dù sao đặc điểm ngoại hình của chúng tôi thật sự không giống nhau. Cuối cùng tôi tin điều đó, bởi vì Lãnh Băng Sương đã thực hiện hai cuộc giám định cha con cho tôi và Tư Kiến, cho nên mới có kết quả ngày hôm nay. Xem ra nàng đã lừa tôi bằng cách che giấu điều đó, hắn hoàn toàn không phải là con trai tôi, nàng có thể làm giả giấy chứng nhận quan hệ cha con dễ dàng như trở bàn tay.

Trước khi Tư Kiến xuất ngoại vẫn ở bên cạnh Lãnh Băng Sương. Luôn luôn bị nàng kiểm soát… Nghĩ về tất cả những điều này, tôi cảm thấy thực sự mình quá ngu, rõ ràng trước kia có rất nhiều sơ hở mà mình lại không phát hiện ra, vẫn đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng đối với mình, còn coi nàng là người duy nhất có thể tin tưởng và dựa vào.

Không nghĩ tới tất cả đều là Lãnh Băng Sương thiết kế, tất cả nghi vấn hiện tại đều có cái lý thông suốt, các loại manh mối đều trùng khớp, hơn nữa chỉ có nàng mới có thực lực cường đại như vậy.

Có lẽ quyết định hôm nay của tôi làm cho Lãnh Băng Sương tuyệt vọng, hoàn toàn hết hy vọng mà buông xuôi, bởi vì nàng trả đã giá rất nhiều mà tôi cứ nghĩ tới Khả Hân, làm cho nàng tuyệt vọng và có tâm lý trả thù cho nên mới làm ra quyết định này.

“Mang hắn đi…” Giữa tiếng nhạc ầm ĩ, tôi nghe Tiểu Đao nói như vậy, sau đó tôi cảm thấy mình bị hai người nâng lên và dìu đi…

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html

Tôi cảm thấy mình được dìu ra khỏi quán bar, cuối cùng bị nhét vào một cốp xe, sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Tôi chỉ biết chiếc xe đã đi một quãng đường rất dài, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa liền ngất đi.

Sự lắc lư của chiếc xe làm cho tôi nhớ đến cái nôi tre mẹ đan cho tôi khi tôi còn nhỏ, tôi nằm trong nôi, dây nôi treo trên xà, mỗi lần mẹ đặt tôi vào nôi và đung đưa ru tôi ngủ. Có lẽ tim tôi đã chết thật rồi, vì vậy tôi mơ về mẹ tôi trong giấc ngủ.

Chỉ là tôi tỉnh dậy trước khi giấc mơ kết thúc, cơ thể tôi vẫn không thể nhúc nhích, mí mắt mở ra khí lực cũng không có, chỉ có các giác quan vẫn còn. Tôi cảm thấy mình bị người ta nâng ra khỏi xe, sau đó được dìu vào một căn phòng và đặt lên giường. Nằm trên giường không bao lâu, tôi lại ngủ thiếp đi, trong thuốc tiêm cho tôi khẳng định có thuốc ngủ.

Sau khi chìm vào giấc ngủ lần này, tôi lại có một giấc mơ khác, tôi mơ thấy mình lẻ loi ở trong một căn phòng nhỏ, không có đồ ăn, không có nhiệt độ, không có ánh sáng, thậm chí cũng không có bất kỳ âm thanh nào, giống như mình bị tất cả mọi thứ bỏ rơi, điều này và bộ dạng hiện tại của tôi cũng giống như vậy. Tôi là một người cô đơn, yêu thương cha mẹ đã sớm rời khỏi tôi, cuối cùng bản thân mình có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, vợ tôi Trương Khả Hân xinh đẹp hiền tuệ, cho dù là lúc thấp nhất của đời tôi cũng không bao giờ rời bỏ tôi, luôn luôn làm bạn với tôi, thái độ thủy chung không thay đổi đối với tôi, có thể cưới nàng là hạnh phúc của đời tôi. Tôi cứ nghĩ rằng ông trời để bù đắp tôi mồ côi, đã ân tứ cho tôi, chỉ là tôi không ngờ người làm tổn thương tôi sâu sắc nhất lại chính là người vợ hiền yêu quý của tôi.

Sau đó tôi gặp được Lãnh Băng Sương, người thông minh lại có năng lực, giàu có và quyền lực, vận may lại đến với tôi, sinh cho tôi một đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu, vì tình cảm của tôi với Khả Hân mà cuối cùng nàng đã để tình yêu dành cho tôi bị bóp méo và cũng làm thương tổn tôi. Có lẽ chuyện Khả Hân ngoại tình là một tay nàng bày mưu, tôi đã tin tưởng hai nữ nhân này nhất nhưng họ đều phản bội tôi! Cho dù tôi có sống, sau này còn tin tưởng được ai đây?

Qua không biết bao lâu sau, tôi dần dần tỉnh dậy, chỉ là lần này toàn thân tôi đã có chút khí lực, tôi thử mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn lờ mờ bên cạnh đầu giường. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và thấy mình đang nằm trên một cái giường lớn. Căn phòng được bao quanh bởi bốn bức tường và hoàn toàn không có cửa sổ, nhưng không khí trong phòng lại rất tốt.

Tôi thấy công tắc dưới đèn đầu giường và bật nó lên cho sáng hơn. Sau khi xuống giường, tôi thấy đồ trên người tôi đã được thay, tôi đang mặc một bộ đồ ngủ mới tinh.

Tôi đi dép lê đến cửa phòng duy nhất trong căn phòng này, vặn tay nắm cửa và thấy nó đã bị khóa.

“Mở cửa… Mở cửa…” Tôi gõ cửa, trong miệng hô ra thanh âm đã khàn khàn.

Sau khi gõ cửa một vài cái, tôi nghe tiếng bước chân bên ngoài. Chỉ một lúc sau, cửa phòng mở ra, ánh sáng rực rỡ ở hành lang chiếu vào mắt tôi, khiến cho tôi nheo mắt lại, sau khi tôi nhìn người đi vào, tôi nắm lấy cổ áo anh ta.

“Lãnh Băng Sương ở đâu? Đưa ta đi gặp cô ta…” Người tiến vào không phải ai xa lạ, chính là gả Tiểu Đao đã đánh ngất tôi. Một trong những người thân tín nhất của Lãnh Băng Sương.

“Tiểu thư mời ngươi ăn cơm trước, sau đó sẽ gặp…” Tiểu Đao để tôi kéo cổ áo, mặt không chút thay đổi nói. Hắn vĩnh viễn là như vậy có bộ dáng lãnh khốc. Chỉ là tôi hoàn toàn không đề nổi khí lực, cho dù có cũng không thể lay chuyển mảy may Tiểu Đao.

“Ta không ăn, ta không ăn đồ của Lãnh Băng Sương, nếu cô ta không nói rõ ràng, vậy thì ta tuyệt thực…” Tôi nới lỏng cổ áo của Tiểu Đao và ngồi trở lại trên giường.

Tôi nhìn quanh bốn phía, bài trí trong phòng này rất đơn giản, chỉ có đồ dùng sinh hoạt cơ bản, hoàn toàn không thể so với sự xa hoa trong biệt thự trước kia, mình bị Lãnh Băng Sương bỏ rơi rồi sao? Trước kia mình hưởng thụ cẩm y ngọc thực, lúc này lại giống như một tù nhân.

“Ta sẽ chuyển lời của ngươi tới tiểu thư…” Tiểu Đao nói xong liền rời khỏi phòng, tôi cũng không có lao ra ngoài, cũng không có ý niệm muốn chạy trốn, dù sao lấy năng lực của tôi, hoàn toàn không cách nào cùng những thủ vệ được huấn luyện này chống lại, hơn nữa tôi cũng không có ý định ra ngoài. Cho dù có ra ngoài, tuy thiên hạ rộng lớn cũng không có chỗ cho tôi dung thân, chết ở chỗ này coi như là một lựa chọn không tồi. Ở chỗ này chấm dứt đi, không hy vọng cô để cho tôi sinh tồn.

Chỉ một lúc sau, một người đàn ông bưng một cái đĩa thức ăn đi vào, đặt ở trên bàn đầu giường rồi rời đi. Tôi nhìn đồ ăn, hai món một canh, một mặn một chay, còn có một chén cơm, đều là đồ ăn bình thường.

Từ sau khi ở cùng với Lãnh Băng Sương, sơn hào hải vị tôi đã ăn chán. Cho dù ăn cơm đơn giản, cũng là những bữa ăn dinh dưỡng tinh xảo, có thể nói sống chung với cô, mỗi ngày ăn uống sinh hoạt họ đều rất chú ý, hiện tại thế mà lại lấy cơm thường ngày, xem ra để cho người bình thường ăn.

Trên mặt tôi không khỏi dở khóc dở cười, cho dù là sơn hào hải vị tôi cũng không thèm ăn, mặc dù bụng đói đã khó nhịn, tôi cũng không ăn, để mình tuyệt thực, cảm nhận được cái cảm giác từ từ chờ chết này. Chỉ hy vọng kiếp sau không làm người nữa, quá đau lòng.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, tôi phỏng chừng đã một ngày, bởi vì điện thoại di động, đồng hồ của tôi đều bị thu đi, toàn thân trên dưới chỉ có một bộ đồ ngủ và quần lót, tất cả tủ trong phòng đều trống rỗng, ngay cả đồng hồ treo tường cũng không có. Hơn nữa căn phòng này hoàn toàn không có ánh mặt trời, ban ngày hay ban đêm cũng không biết, cái này thật giống như một nhà tù, chỉ khác là mỗi ngày tôi không phải ra ngoài lao động mà thôi.

Tôi thường đánh giá thời gian dựa trên số lần họ giao cơm, sau khi giao cơm ba bữa, tôi suy luận là mười hai giờ, không biết mình tính có đúng không. Mỗi lần đều là đồ ăn mang đến rồi mang về, một ngụm tôi cũng không ăn.

Qua hai ngày, tôi vẫn không ăn một hạt cơm nào, lúc này miệng lưỡi khô khan, đầu óc mê man, mà trong thời gian hai ngày này, tôi không thấy Tiểu Đao nữa, đều là người khác đưa cơm cho tôi.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng Tiểu Đao cũng tới. Lúc này ngay cả khí lực để đứng dậy tôi cũng không có, Tiểu Đao cầm ống tiêm trong tay, phía sau còn có người, chẳng lẽ đến tiễn tôi sao? Thu thập cơ thể của tôi? Chỉ đáng thương cho Tiểu Cát, tôi không gặp lại nó lần chót, tôi có thể xác định nó là con trai của tôi, bởi vì trông nó rất giống tôi, giống như khuôn vậy. Chỉ là Lãnh Băng Sương quá lạnh lùng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, hy vọng cô đối xử tốt với nó, đừng đối xử nó như tôi.

Tôi nhìn Tiểu Đao cười lạnh, không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng cái cười lạnh để trả lại, bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Chỉ là Tiểu Đao không có tránh cái cười giễu cợt của tôi, mà để cho bốn nam nhân đè tôi trên giường, sau đó tiêm cho tôi bốn ống thuốc trong suốt giống như lợn ở nông thôn, tôi không biết hắn tiêm cho tôi cái gì.

Sau khi tiêm xong, hắn dẫn người rời đi. Chỉ là không lâu sau, tôi cảm giác tinh thần của mình tốt hơn rất nhiều, không còn mệt mỏi khát nước nữa, đây là hồi quang phản chiếu sao? Họ có định giết tôi không? Từ đó trở đi, mỗi ngày họ vẫn đưa cơm cho tôi như thường lệ, nhưng mỗi ngày đều tiêm cho tôi mấy mũi, cho dù có ngốc đến đâu tôi cũng biết đó là cái gì, thứ mà bọn họ tiêm cho tôi là chất dinh dưỡng, cho dù tôi không ăn cơm không uống nước, cũng sẽ không chết khát hay chết đói.

“Tiểu Đao, tốt nhất là ngươi gọi Lãnh Băng Sương tới đây, bằng không ngươi có tiêm chất dinh dưỡng cũng vô dụng, nếu ta muốn chết, ta vẫn có thể đập đầu vô tường mà chết ở chỗ này, ta chỉ cần Lãnh Băng Sương nói rõ ràng với ta, những thứ khác ta không quan tâm, với lại để cho ta gặp Tiểu Cát một lần…” Khi Tiểu Đao mang theo người đến tiêm cho tôi ngày thứ tư, tôi nhịn không được nói với hắn.

Đã một tuần trôi qua, mỗi ngày tôi bị nhốt ở đây, ngay cả TV cũng không có, giống như một nhà tù, cho dù tôi không chết đói chết khát, cũng bị nghẹn mà chết. Robinson Crusoe lưu lạc trên đảo hoang, ít nhất còn có bóng chuyền để làm bạn tâm sự, mà tôi thì không có gì cả.

“Xin lỗi, tiểu thư nói làm xong việc sẽ đến thăm ngươi, trước khi cô trở về, ta không được phạm sai lầm, lời nói của ngươi đã nhắc nhở ta… Lại đây, trói hắn vào giường, bịt miệng hắn lại phòng ngừa hắn cắn lưỡi…” Sau khi nghe tôi nói, trên mặt Tiểu Đao hiện lên một tia nghiêm khắc, sau đó phân phó thủ hạ.

Tôi còn chưa kịp có phản ứng đã bị trói trên giường như heo, ngay cả miệng cũng bị bịt.

“Xin lỗi Từ tiên sinh, vì vạn vô nhất thất, ta không thể không làm như vậy, yên tâm đi, nhiều nhất là hai ngày tiểu thư sẽ đến gặp ngươi…” Tiểu Đao nói xong liền rời đi. Còn lại một mình tôi bị trói trên giường, miệng nhét một tấm vải trắng dày…

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến