Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nô Lệ Của Nhục Dục

Kèo cá cược

Truyện Sex: Nô Lệ Của Nhục Dục


Quản gia gắn lên môi điếu thuốc rít một hơi. Ông đã bỏ thuốc lá từ dạo ấy nhưng ông đã hút lại một tháng gần đây, đó là thời điểm ông đang cài Mạnh vào hang ổ của Tiểu Phương, thần kinh của ông không lúc nào được thư giản mà luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống khó lường. Sự tập trung cao độ đã khơi dậy thói quen cũ khiến ông không dám tin mình có đủ nghị lực từ bỏ thuốc lá lần nữa. Sóng gió đã qua đi nhưng vẫn còn đó cảm xúc run rẩy mỗi khi nhớ lại kế hoạch của mình. Đó là một chuỗi ý đồ được sắp xếp theo trình tự và mỗi công đoạn luôn chứa đựng những khó khăn phải đương đầu. Nhưng có lẽ khó nhất vẫn là cuộc đàm thoại xuyên đêm với bà Loan để thuyết phục, thậm chí còn hơn cả thuyết phục để có thể dành quyền lo lắng cho tương lai của Mạnh đến mức phải dùng đến hạ sách đe dọa.

– ….

– ….

– Mong bà hãy phân biệt rõ ràng, bà không thể đánh đồng Quỳnh Hoa với Tiểu Phương khi chưa một lần tiếp xúc với cô gái này.

– Không thể chỉ thông qua lời nói của anh mà tôi gác bỏ sự lo lắng của mình. Chuyện này anh cứ để mẹ con tôi tự lo.










– Bà nói sao, mẹ con bà tự lo. Vậy tôi là gì mà đứng ngoài cuộc chơi này? Tôi phải có quyền với Đức Mạnh, bà không thể gạc tôi đứng ngoài được. Dù thế nào cũng phải ngăn thằng bé lại và tính đến chuyện tương lai của nó, tôi yêu cầu bà phải phối hợp cùng tôi làm ngay điều đó.

– Anh lấy quyền gì để yêu cầu tôi? – Bà Loan gắt giọng.

– Bà hỏi tôi lấy quyền gì ư? Quyền của một người cha không muốn thấy con mình tự hủy hoại cuộc đời nó.

– Anh… anh không được nhắc lại chuyện cũ, tôi cấm anh.

– Tôi đã thề với bà sẽ chôn vùi quá khứ, nhưng trong tình cảnh này, vì muốn cứu lấy tương lai con trai của chúng ta, tôi có thể làm mọi thứ.

– Không, tuyệt đối không được để thằng bé biết về quá khứ của nó. Nó tin tưởng và thần tượng tôi như một thánh nữ, thật tàn nhẫn khi lòng tin đó bị chà đạp. Tôi xin anh…

– Xin lỗi đã làm cho em lo lắng, Hồng Loan, bà chủ đáng kính của tôi. Nhưng em phải hiểu cho nỗi lòng một người cha chưa bao giờ được chăm sóc cho giọt máu rơi của mình.

– Anh sẽ tiếp tục giấu kín chuyện quá khứ chứ? Được rồi, tôi thuận theo ý anh.

– Bằng tất cả sự kính trọng và lòng trung thành, tôi khẩn thiết xin bà cho tôi cơ hội để chứng minh. Rồi bà sẽ thấy Quỳnh Hoa thật sự là một báu vật, gia đình này sẽ phải hối tiếc nếu để vuột mất con bé.

– ….

– ….

Đó là cuộc nói chuyện nảy lửa mà ông Trung chưa bao giờ dám nghĩ đến. Ngay cả khi ông có được thân xác của Hồng Loan từ 28 năm trước, ông cũng chỉ dám nghĩ đó là một giấc mơ đẹp nhất của đời mình. Ông còn nhớ như in cái ngày định mệnh, ngày mà Dương Thị Hồng Loan, một cô gái đôi mươi ngơ ngác đặt chân đến ngôi nhà đầy quyền lực, quản gia lúc đó bằng tuổi Mạnh bây giờ, đã yêu người con gái xinh đẹp ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cô gái kia là hoa đã có chủ, Loan được mai mối để lấy ông Phúc Thành, ông chủ của Trung khi đó đã bước qua tuổi 41. Cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm với người vợ trước không đơm hoa kết trái, cha mẹ của ông Thành đã không thể nhẫn nại trước cảnh đìu hiu vắng tiếng khóc trẻ thơ, họ làm áp lực để chia cắt mối lương duyên này và tìm cho ông cô vợ trẻ hơn chính là Hồng Loan.

Ngày tháng lại lặng lẽ trôi đi khi những kỳ kinh vẫn đều đặn xuất hiện mỗi tháng, không có dấu hiệu nào của thai kỳ. Loan bắt đầu lo sợ cho số phận của mình sẽ giống như người vợ trước.

– Anh à, hai đứa mình đi khám thử xem, tại sao đến nay vẫn không có tin mừng nào hết? Em lo lắm.

– Muốn khám thì cô tự mà đi đi, không liên quan đến tôi. Gia đình tôi giàu có, dinh dưỡng đầy đủ, sức khỏe của tôi cường tráng thế này, cô nghĩ tôi hoạn chắc?

– Không, ý em không phải vậy, mà…

– Không bàn chuyện này nữa, cô tự đi khám bản thân mình đi.

– Dạ…

Loan đã âm thầm kiểm tra hệ sinh sản của mình và kết quả là không có trục trặc gì cả. Tử cung, buồng trứng, môi trường trong âm đạo đều ổn. Vấn đề rõ ràng nằm ở phía ông chồng. Mỗi lúc ông Thành vắng nhà là Loan trở lại sống với chính mình trong nét mặt u buồn, nàng thường ngồi một mình bên gốc cây ngoài vườn.

– Tôi có cách giúp cô chủ, không biết cô có dám làm không?

– Ông ấy cứ tự tin vào bản thân mà không chịu đi khám. Mỗi lần nhắc tới là ổng lớn tiếng nên tôi cũng hết cách rồi.

– Ông chủ không chịu đi thì cô hãy tìm cách lấy mẫu tinh trùng mang đi xét nghiệm. Cô hãy chọn một ngày nào đó ông khỏe khoắn nhất hãy làm.

– Nhưng… làm sao lấy được?

– Ừ… hơi ái ngại một tí, cô… hãy làm thế này…

Mặt Loan đỏ bừng khi nghe cách mà Trung bày cho, nhưng suy cho cùng nàng cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Cuối cùng nàng phải chấp nhận và cũng chọn được một ngày thật thích hợp, đó là kỷ niệm ngày cưới. Thật may là hôm đó ông Thành về sớm hơn mọi ngày, ông đang sản khoái vì bắt được một hợp đồng cung cấp năm trăm căn hộ cho khu tái định cư.

– Hôm nay anh thắng lớn em à, năm trăm căn… thật tuyệt.

– Ông xã giỏi quá, anh đáng được thưởng đó nha. Hôm nay anh hãy chễm chệ như ông hoàng để được người hầu cung phụng, thích không?

– Nghe hấp dẫn đó – Ông dí tay vào trán Loan – Em nhiều chiêu trò lắm đó nha.

Loan trèo lên hôn đắm đuối khắp người ông Thành, tay lùi dần cởi từng nút áo, từng khuy quần, chẳng mấy chốc hai con người trong căn phòng uyên ương đã trần trụi như thuở hồng hoang. Loan trườn lên người Thành, những đường nét mềm mại căng đầy của cô gái thanh xuân lã lướt trôi trên da thịt người đàn ông trung niên. Ông nhìn vợ mỉm cười.

– Hôm nay em thật khác lạ, đúng là vợ “hư”!

– Anh thích không?

– Thích lắm.

Ông Thành lim dim mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào. Khẩu súng đã dựng đứng trước sự kích thích đầy nhục cảm của cô vợ trẻ hừng hực lửa ham muốn. Loan nằm phủ lên người ông Thành, đong đưa tới lui cơ thể cho đến khi ngọn giáo nơi ấy xóc ngược xuyên vào chiếc cổng ngọc đã đầm đìa men tình ái. Loan đè chồng nằm ngửa không cho ông lật nàng lại. Loan muốn dành quyền chủ động.

– Hoàng thượng phải nằm im đó để thần thiếp phục vụ đến nơi đến chốn – Loan nựng yêu vào má chồng – Cứ thư giản và tận hưởng đi ông xã.

– Hôm nay em tuyệt quá cục cưng ơi – Ông Thành cười khanh khách.

Loan ngồi thẳng dậy nhún nhảy trên bụng ông Thành. Thỏi thịt gân thò thụt liên hồi trong đoạn giao thông hào tối tăm chật hẹp. Cặp môi nơi ấy căng phồng ôm chặt lấy thân khẩu pháo khiến cho những nhớp nhúa trong âm cung càng phát huy tác dụng. Đôi nhũ hoa đầy đặn của người con gái mơn mởn xuân thì nhảy nhót trên làn da trắng nõn. Thành đưa tay nhào nặn cặp đào tiên nung núc, lắng nghe bên dưới của mình đang bị giam cầm bó chặt trong sự đê mê ngọt ngào. Ông Thành chợt trân mình gầm gừ, đã đến lúc không cầm cự được nữa. Loan nhổm mông đứng dậy, cả một đoạn dài to cứng bị lôi tuột khỏi cơ thể cuống theo những dòng nước tình yêu do âm cung tạo nên. Nó thoa bóng đoạn gân ấy như được bôi một lớp mỡ.

– Tiếp đi em, anh sắp tới rồi.

– Em sẽ cho anh một bất ngờ.

Loan trở đầu phủ phục xuống hạ thể giam cầm cái vật ấy vào miệng mình. Những nhớp nhúa bám trên phần thân chợt đọng trên đôi môi xinh xinh của Loan. Nàng dùng lưỡi đánh phớt liên tục lên cái chóp và đúng thật, chỉ một thoáng là ông Thành lại gầm gừ, cả khối gân ấy giật giật cho thấy khẩu pháo đã được nạp đạn chỉ còn đợi lệnh khai hỏa. Loan lấy một túi nilon nhỏ giấu sẵn bọc vào cái chóp căng tròn rồi đưa lưỡi quét liên tục lên chỗ ngấn. Thành trân mình, bộ phận đàn ông giật giật phóng thích ào ạt luồng chất lỏng đặc sánh trắng đục vào túi nilon. Loan cố kích thích lên chỗ nhạy cảm của chồng để ông tuông hết những giọt sữa cuối cùng còn lại. Nàng không nghĩ nó nhiều đến vậy, cả một túi đầy căng phồng. Loan thắt miệng túi giấu nhanh xuống nệm rồi âu yếm.

– Anh có thích không?

– Thật tuyệt, ai bày cho em vậy?

– À… mấy người bạn, những quý bà sung mãn và thiếu thốn.

– Hôm khác cứ như thế nhé?

– Dạ… À anh ơi, em sực nhớ là có việc phải làm. Em ra ngoài tí xíu về ngay.

– Ừ, đừng đi lâu quá. Nói thằng Trung chở đi.

Loan mặc vội quần áo, lấy túi nilon đi nhanh ra chiếc xe màu trắng đã nổ máy đợi sẵn. Trung đẩy cửa xe đóng sầm lại khi Loan vừa ngồi vào băng sau. Anh vội vã bước vào chỗ tay lái, chiếc xe gầm lên phóng đi.

– Cô chủ có làm được không? Có bất ổn gì không?

– Mọi chuyện đều đúng theo chỉ dẫn của anh. Kỳ cục quá chừng, tôi không mong chuyện này lặp lại lần nào nữa, nhưng ông ấy đòi sắp tới cứ như thế. Thiệt, đàn ông hết nói nỗi.

Thật may, Loan có người bạn làm ở bệnh viện phụ sản khoa hiếm muộn, mẫu tinh dịch được đưa ngay vào xét nghiệm mà không phải qua những thủ tục rườm rà. Sau vài ngày, Loan hồi hộp quay lại cầm tờ kết quả trên tay, nàng ngã quỵ khi đọc dòng kết luận: “trong mẫu tinh dịch không có tinh trùng”. Thế là hết, nàng suy sụp hoàn toàn. Số phận của người vợ trước đang trở thành bản án treo lơ lửng trên cuộc đời nàng. Loan phải cố kìm chế mới không bật thành tiếng khóc, thân thể mềm nhũn để mặc cho Trung dìu mình ngồi vào xe ở ghế trước. Chiếc xe hơi trắng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

– Sao không về nhà? Anh đưa tôi đi đâu vậy?

– Nơi này sẽ thích hợp cho tâm trạng cô chủ.

Đó là khúc sông vắng vẻ vào buổi sáng nhưng rất tấp nập lúc đêm về. Các đôi tình nhân thường hẹn hò để ngồi hàng giờ bên nhau trên những chiếc ghế đá đặt cách nhau vài chục mét. Bây giờ chỉ mới gần trưa nên nơi đây chẳng có bóng người. Xe vừa dừng lại, Loan hối hả tung cửa chạy ra ngoài gục vào lan can dọc bờ sông khóc sướt mướt. Trung đứng tựa cabo xe hơi nhìn Loan khóc mà nghe lòng đau xót. Anh bắt chéo chân gắn điếu thuốc lên môi, đôi chân mày khẽ nhíu lại nhìn xa xăm vào nơi vô định. Khi cảm xúc ở Loan đã nguôi lại, Trung búng tàn thuốc ra xa rồi chậm rãi đến gần bên Loan.

– Đừng khóc nữa, vẫn có cách giải quyết kia mà.

– Hết rồi, hết thật rồi. Anh ấy luôn tự tin vào năng lực đàn ông của mình nên sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật này. Rồi tôi sẽ là người tiếp theo bị tống ra khỏi nhà. Tôi khổ quá anh Trung ơi.

Loan tựa đầu lên vai Trung khóc ướt đẫm vai áo. Mái tóc dài rũ rượi trông càng cuốn hút lạ thường. Trung khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc ấy.

– Cô nín đi, tôi có cách giúp cho cô rồi.

– Cách gì? – Loan ngước nhìn Trung bằng ánh mắt dò xét.

– Anh sẽ giúp em có con.

Sau một thoáng choáng váng, Loan giáng ngay một cái tát vào mặt Trung, năm dấu tay hằn rõ trên khuôn mặt đầy kiên định. Anh hoàn toàn có thể né tránh nhưng vẫn cố tình đứng yên cho Loan trút cơn giận, phản ứng này không nằm ngoài suy tính của anh.

– Đồ đê tiện, anh muốn thừa nước đục thả câu hả? Tôi sẽ báo lại với anh Thành chuyện này.

Trung vẫn lặng thinh với đôi mắt đỏ hoe, đứng như trời trồng chịu đựng những lời phỉ báng nặng nề.

– Em nguôi giận chưa? Nghe tôi nói – Trung chụp lấy cánh tay Loan khi nàng vung lên đánh thêm một lần nữa – Em muốn giữ lại địa vị của mình chỉ có con đường duy nhất là phải sinh được con cho ông chủ – Trung cầm tờ xét nghiệm đưa lên trước mặt vo tròn ném xuống sông – Giờ không ai biết về kết quả này nữa. Trong ngôi nhà này, liệu còn ai đáng tin cậy hơn tôi để có thể mang đến cho em một đứa con trong vòng bí mật? Tôi là người được ông chủ tin tưởng nhất và cũng là người biết giữ uy tín cho chủ của mình. Em có thể phỉ báng tôi là thằng đàn ông đốn mạc nhưng em sẽ không tìm thấy đâu một người đáng tin cậy có thể giúp em vượt qua ải tử thần này.

Loan nới lỏng cánh tay đang căng cứng, nàng dần cảm thấy những lời nói của Trung không phải không có lý. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện qua mặt chồng nhưng cũng không muốn bị quẳng ra đường như con gà mái không có buồng trứng.

– Anh nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng đằng sau ý tốt đó là một hành động bỉ ổi muốn lợi dụng cơ hội thông dâm với vợ chủ. Lý do gì để anh có thể làm chuyện này?

– Tôi yêu em, Hồng Loan. Tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi em bước chân về ngôi nhà này. Tình yêu đơn phương thầm kín nó đau đến mức nào em có biết không? Tôi muốn giúp em chỉ đơn giản vì em đáng được giúp chứ không hề có toan tính hay lợi dụng. Tình yêu là hy sinh, là cảm thấy mãn nguyện khi người mình yêu được hạnh phúc. Tôi biết mình không có quyền mơ tưởng đến một quý bà cao sang như em nhưng không ai có quyền cấm đoán tình yêu tôi dành cho em, từ bây giờ đến mãi mãi về sau.

Loan ôm mặt bật khóc. Chưa bao giờ nàng được chồng rót vào tai những lời âu yếm mặn nồng mà chỉ có mệnh lệnh và sự thị uy. Nàng là cô gái mới lớn, khát khao được yêu thương chăm sóc, khát khao một vòng tay âu yếm ngọt ngào… nhưng chưa bao giờ nàng nhận được điều này từ ông Thành. Ông ấy chỉ biết vùi đầu vào công việc và tiền bạc. Ngay cả những lúc ân ái nàng cũng thấy mình chỉ là công cụ giải quyết sinh lý mà thôi.

– Định kiến của gia đình chồng rất nặng, nó như gông cùm khiến em phải sống trong nỗi âu lo và phải tự đè nén những khao khát sâu thẳm trong tiềm thức. Họ có nghĩ đến tâm tình của em không? Hay họ chỉ biết áp đặt những định kiến cổ hủ lên một cô gái chân chất ngây thơ mà bất chấp cảm giác của em ra sao? Nếu họ đã như thế, tại sao em phải sống như một thánh nữ mẫu mực để rồi cái kết tồi tệ là điều mà em đang sắp đối mặt.

– Anh đừng nói nữa – Loan càng khóc thảm thiết khi lần đầu tiên có người thấu hiểu những tâm tư thầm kín của mình.

– Tôi yêu em Hồng Loan – Trung siết chặt lấy Loan, thân thể nàng rũ rượi khi đón nhận một cảm giác yêu thương nồng ấm – Tôi có thể hy sinh vì tình yêu đó. Tôi muốn giúp em có con không có nghĩa là chiếm đoạt và tách rời em khỏi chồng mình. Tôi sẽ lấy tinh trùng của mình và trứng của em gởi bệnh viện để thụ tinh, sẽ không ai ngoài hai chúng ta biết được bí mật này, đó là lời thề mà cả đời này tôi sẽ chứng minh cho em thấy. Em hãy cân nhắc những gì tôi vừa nói, giờ thì tôi sẽ đưa em về.

Loan lặng thinh để mặc cho Trung dắt tay trở ra xe. Lần đầu tiên nàng rung động trước cái nắm tay rất đỗi bình dị, cảm giác như đang đi bên cạnh người yêu của mình, đó là thứ cảm giác mà ông Thành chưa bao giờ mang đến cho nàng. Xe vừa đánh cua vào khuôn viên, Trung quay sang nhìn Loan nhắc nhở.

– Hãy tươi tỉnh như vừa đi chơi với bạn bè về. Đừng mang vẻ mặt đầy ưu tư vào nhà sẽ bất lợi cho em đó.

Loan khẽ gật đầu rồi cố làm ra vẻ chưa có gì xảy ra. Vừa bước vào ngạch cửa đã thấy mẹ chồng ngồi đợi. Loan chột dạ chưa biết phải giữ nét mặt như thế nào thì bị hỏi một câu thót tim.

– Hôm nay có tin mừng chưa con? Sao lâu quá vậy?

– Dạ… chắc… chắc cũng sắp rồi mẹ ạ.

– Ừ, nói thằng Thành giảm bớt công việc lại, lo mà sinh cháu cho mẹ đi.

– Dạ con biết rồi mẹ.

Loan đi như chạy về phòng để cắt đứt mạch truy sát của mẹ chồng. Nàng đóng sầm cửa khóa trái, tay ôm lồng ngực thở hổn hển. Rõ ràng bà ấy đang sốt ruột trông chờ đứa cháu nội ra đời, đó là một áp lực kinh khủng cho Loan khiến nàng phải cầm máy gọi ngay cho Trung.

– Anh Trung, em đã nghĩ kỹ rồi, mai… ngày mai… gặp anh.

Sáng hôm sau vẫn trong nét mặt không có một chuyển biến nào khác lạ hơn thường ngày, Trung đánh xe đưa Loan rời khỏi ngôi nhà đầy quyền lực.

– Mình sẽ đến bệnh viện hôm qua hay một bệnh viện khác?

– Không – Loan cúi mặt vân vê tà áo – Mình… đến khách sạn.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến