Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Con đường quan lộ (Quyển 1)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Con đường quan lộ (Quyển 1)

Phần 37: LÊN THUYỀN TẶC

Bên ngoài phòng, Lương Thần và Trương Ngữ Giai ngồi đối diện nhau, ánh mắt hai người lấp lánh, ánh mắt ngượng ngập khó tả, trong đó tản mạn một chút xấu hổ lơ đãng. Trương Ngữ Giai trên mặt vẫn còn vương vấn nét xuân sau khi mây mưa xong, một đôi mắt đẹp phảng phất tựa băng tuyết. Mặc dù đã quyết định coi lần mây mưa này chỉ là một giấc mộng, nhưng Lương Thần và Trương Ngữ Giai đều rất rõ ràng một điều là sau đêm nay, mối quan hệ của hai người nhất định có những biến hóa kỳ diệu.
– Tôi, tôi về trước đây.

Tiếng của Trương Ngữ Giai thấp đến mức không thể nghe thấy, ngón tay trắng ngần không ngừng vân vê với nhau, thể hiện sự lo lắng trong lòng.

– Trễ thế này rồi. Để tôi đưa chị về.

Lương Thần sờ sờ mũi, ngại ngùng lên tiếng.










– Không, không cần.

Trương Ngữ Giai nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ mới phát hiện ra đã gần 10 giờ. Không hề biết được rằng cô và người đàn ông này quấn lấy nhau trên giường cả hơn tiếng đồng hồ. Nghĩ đến đây, cô không khỏi bối rối lắc đầu:

– Tôi tự đón xe về là được.

Lương Thần vẫn muốn giữ lại, nhưng mà đã thấy bóng Lý Nha Nội từ căn phòng khác đi ra, và còn đưa tay ngoắc hắn:

– Lương Tử, qua đây một lát.
– Vậy về đến nhà gọi điện thoại cho em.

Lương Thần không giữ được nữa chỉ còn cách dặn dò một câu cẩn thận.

– Được, vậy tôi đi trước đây.

Trong lòng Trương Ngữ Giai không có một chút ngọt ngào nào, đối phương quan tâm một cách tỉ mỉ khiến cô cảm thấy rất là dễ chịu trong lòng. Phụ nữ chính là một động vật vô cùng kỳ quái. Các cô có thể vì đàn ông thiếu chút quan tâm tí xíu là giận hờn, đau buồn, thậm chí nổi giận, nhưng ngược lại cũng vì đàn ông tỏ ra một chút gì đó lo lắng là cảm thấy ngọt ngào không hiểu nổi.

Nhìn bóng Trương Ngữ Giai rời xa, Lương Thần ngơ ngác một hồi mới quay người đi về hướng Lý Nha Nội.

– Có phải vẫn còn cảm thấy còn chút ý tình chưa hết không?

Lý Nha Nội khoác vai Lương Thần kéo vào trong phòng chữ Vãn, sau đó cười hề hè nói:

– Nói đi nói lại, Lương tử cậu thực sự là diễm phúc vô cùng. Cực phẩm tốt như vậy, tôi và Bạch Vũ vẫn chưa được nếm qua, nhưng nhà cậu lại được hưởng trước, Bạch Vũ còn nói, anh ta sẽ tìm cơ hội…
– Người phụ nữ này là của tôi.

Lương Thần mỉm cười nhìn đối phương, trong lời nói không có một chút nghi ngờ gì.

– Biết rõ là tên tiểu tử này là một tên ăn độc một mình, không đủ tình nghĩa anh em, nhưng mà thôi, tôi và Bạch Vũ không thèm tính toán với cậu, đàn bà mà, đầy ra đấy.

Lý Nha Nội tỏ vẻ không quan tâm, cười hề hề lên tiếng.

– Vậy thì tôi cảm ơn Bân Thiếu gia và Vũ Thiếu gia rồi.

Nhưng thực ra Lương Thần lại cảm thấy có chút kỳ quái vì Lang Bạch Vũ không có mặt…

– Không cần cảm ơn, đợi cậu xem xong cái này, cậu nhất định mắng chửi ta, thậm chí đánh tôi.

Lý Bân nửa đùa nửa liếc Lương Thần một cái, sau đó lấy vi tính xách tay đặt lên bàn trà, dịch chuyển máy cho màn hình quay về phía Lương Thần.

Lương Thần nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, ngoài vẻ mặt lúc đầu thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng sau đó luôn giữ vẻ bình tĩnh. Trong lòng hắn hoài nghi, cuối cùng có được chứng thực trong tay, tiệc đêm nay không phải là tiệc tốt, gặp gỡ không phải là thích hợp, hoàn toàn là do nhắm vào hắn mà đến. Với tay nhấn vào màn hình, chỉ có hiển thị mười mấy phút ngắn ngủi, camera chỉ quay được đến lúc hắn bế Trương Ngữ Giai vào buồng trong là hết.

– Không có đoạn sau, chắc là camares hỏng rồi, ây da, thiệt đáng tiếc.

Dường như thấy vẻ nghi vấn của đối phương, Lý Nha Nội không giấu vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt, bĩu môi lên tiếng.

– Làm cho tôi và Bạch Vũ rầu chết đi được, tiếc là không thể chạy đến phòng chữ Hạo nghe ngóng. Như thế không được, Bạch Vũ chịu không nổi nữa, nên tôi đành tìm cho anh ta một ả để hạ hỏa rồi.
– Nói đi, điều kiện gì?

Lương Thần nghe nói không có đoạn sau nên thở phào một hơi, chí ít thì cũng không lo lắng là vở kịch lõa thể của hắn và Trương Ngữ Giai bị người khác xem được, mặc dù là đoạn phim ngay trước mặt cũng có sức nguy hiểm tương tự, nhưng không tệ như là bị người khác xem hết và chụp hết lại.

– Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không muốn làm như thế.

Lý Nha Nội đưa qua một điếu thuốc, rồi lấy một chiếc hộp quẹt bật lửa, lấy giọng thành khẩn:

– Chẳng qua, trong tay cậu cũng nắm một số thứ, cho nên dù xem như anh em, nhưng tôi không thể không phòng ngừa. Đương nhiên đây cũng là một trong số những nguyên nhân, quan trọng là, sau này khi có việc là tôi phải nhờ đến cậu, hy vọng lúc đó cậu giúp anh em một cái, chỉ thế thôi.

Rít một hơi thuốc, Lương Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên một ánh nhìn mỉa mai:

– Lý do thứ nhất còn có thể hiểu được, nhưng lý do thứ hai, thực sự tôi không thể nào hiểu được. Với năng lực và sức mạnh của Bân Thiếu gia, còn chỗ nào cần tôi giúp nữa chứ?
– Đêm nay ở đây cũng không có người khác, tôi đã dốc hết lòng nói với cậu rồi.

Lý Nha Nội tự cười giễu, rồi tự tay lấy một điếu thuốc, sau đó phả khói bay lên với giọng khẳng khái:

– Bởi vì cha tôi là Bí thư huyện ủy, cho nên trên dưới trong huyện đều biết tôi, không ai mà không gọi là Bân Thiếu gia. Cái tên gọi này nghe có mấy phần uy phong, nhưng trên thực tế, đến rắm cũng chẳng bằng.
– Là bí thư huyện ủy của huyện này, xem ra cũng không nhỏ rồi, nhưng nhìn lên trên mà nói, còn có Chủ tịch thành phố, bí thư Thành ủy, lên nữa còn có Chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy. Cha tôi cho dù cho đưa tay che hết bầu trời huyện Tây Phong đi nữa, nhưng đối mặt với bên trên vẫn phải dè dặt ngoan ngoãn. Còn tôi thứ gọi là Bân Thiếu gia là một đứa mượn hơi cha mới tỏ được uy phong thì không đáng để nhắc đến, đi ra đến thành phố lớn, biết đâu chừng người ta gọi tôi là kẻ nhà quê đấy chứ.

Nét mặt Lương Thần lộ ra một chút kinh ngạc, hắn không ngờ được đối phương lại nói những lời thẳng thắn trong lòng như vậy. Ngẩn người một lát, hắn không nhịn được tiếp lời:

– Không cần thiết phải quá xem nhẹ mình như vậy chứ, nếu như Bân Thiếu gia cảm thấy mình không có giá trị khi nhắc tới vậy thì chúng tôi chẳng phải là đều vứt đi cho chó gặm hết hay sao? Hơn nữa, những việc Bân thiếu gia giải quyết không được, tôi làm sao mà giúp được.

Lý Nha Nội khoát tay nói:

– Nói thực với Lương Tử, không gian phát triển của cậu sau này rất lớn, mới hai mươi bốn tuổi đã làm cấp phó phòng thì ở huyện Tây Phong này kiếm được mấy người. Mà người giống như cậu, nắm vị thế có tiếng nói cuối cùng ở một bộ phận quan trọng thì chỉ có một. Trẻ tuổi, có năng lực, thêm nữa có mối quan hệ với cấp trên, chờ ngày thăng quan tiến chức nhanh thôi. Việc cậu giúp tôi để sau hãy nói, bây giờ, tôi chỉ muốn nhắc cậu, hãy bảo quản cái đó của tôi cho tốt, nếu như không cẩn thận để lộ ra ngoài thì tôi nhất định cũng không cẩn thận đó.

Lương Thần không đủ kiên nhẫn nói:

– Được rồi, câu này mà nói ngược lại là tôi nói với anh, nếu như cái này mà truyền ra ngoài, thì tôi dám đảm bảo ngọc chiếu của Bân Thiếu gia anh cũng sẽ được truyền khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Long Nguyên.

Lý Bân nghe xong cười lớn, nhoài qua vỗ lên vai đối phương lên tiếng:

– Vậy được, như thế mọi người yên tâm rồi. Kỳ thực Lương Thần à, chúng ta hoàn toàn có thể làm một cuộc đổi chác. Tôi trả cậu cái này, cậu trả tôi cái đó, chẳng phải tốt hơn sao.

Lương Thần trợn mắt, lạnh lùng đáp:

– Không cần giở trò, tôi nào biết anh có copy lại không? Cũng vậy, cho dù tôi có đem USB cho anh thì anh cũng nghi ngờ tôi còn giữ lại.

Lý Bân nhún vai, tỏ vẻ như đắc thắng nói:

– Tôi cũng chỉ là tùy miệng nói vậy thôi, cậu muốn đổi tôi cũng không muốn nữa là. Ha ha. Cậu xem như đã lên tàu cướp với tôi rồi, có câu nói rất đúng là: Lên tàu cướp thì dễ mà xuống tàu cướp thì khó lắm.
– Đừng sợ tôi làm hỏng việc chứ, nếu không cùng lắm là lật tàu.

Lương Thần lạnh lùng trả lời một câu. Nói thực ra hắn chẳng sợ gì Lý Bân làm gì được hắn, dù sao trong tay hắn cũng nắm được thóp của đối phương. Nếu như sự việc có bại lộ, cùng lắm là vấn đề về tác phong cá nhân hắn, còn đối với Lý Bân mà nói bị ảnh hưởng không chỉ có bản thân, khẳng định là sẽ lây đến Bí thư huyện ủy cha hắn.

Lương Thần nghĩ thông từ sớm điểm này nên chẳng có lòng dạ nào tiếp tục kéo dài với tên này, nên ngáp dài lên tiếng:

– Không có việc gì gấp tôi đi trước đây, cũng trễ rồi, ngày mai còn đưa em gái đi shopping quần áo nữa kìa.

Cũng đã mười một giờ, hắn tất phải nhanh chóng về, nếu không sáng hôm sau dậy không nổi, bị mẹ già lải nhải dài dòng là nhất định có.

– Đúng rồi, Tôi nhớ là cậu là con một mà, đâu ra lại có em gái?

Lý Nha Nội đúng là một người rất là lắm điều hỏi thêm.

– Muốn nói đến con một, anh không phải cũng vậy sao?

Lương Thần phản ứng vừa thần kỳ vừa nhanh, lập tức mỉa mai trả đũa, ngưng một lát lại tiếp lời:

– Do tôi nhặt được ở bên ngoài, một cô bé vô cùng đáng thương.
– Ồ, là người đẹp mà chú mày đón đưa mỗi ngày đó hả?

Lý Bân thể hiện vẻ chợt hiểu ra, tiếp theo đó là nét mặt tỏ vẻ khinh bỉ nói:

– Lương Tử, tôi không ngờ cậu sói đến vậy, mới hưởng một vợ hiền thục nữ của người ta, giờ lại muốn chú ý vào thiếu nữ thanh xuân như hoa nụ. Tôi có nghe mặt sẹo nói rồi, em gái Lan Nguyệt của cậu là hoa khôi trong trường đó, đi đến đâu là tỉ lệ ngoái đầu gần hết, hừ, cậu lúc đầu nhận người ta chắc cũng chẳng với lòng tốt gì.
– Lười phí lời với anh.

Lương Thần đứng lên, tiện tay nhét luôn nửa bao Trung Hoa mềm và chiếc bật lửa zippo nhìn có giá trị xa xỉ vào túi, sau đó nghênh ngang đi ra khỏi phòng.

Tên tiểu tử này nhất định là cố ý. Lý Nha Nội có chút xót lòng nhìn đối phương thu gom những thứ trên bàn trà rồi cất mông đi về. Cái bật lửa zippo màu vàng có giá trị gần 50 ngàn, đương nhiên tiền là chuyện nhỏ, điều cốt yếu là y đã dùng 3, 4 năm nay, cũng như là có tình cảm rồi. Thôi bỏ đi, loại này số lượng cũng có không ít, chỉ cần có tiền là dễ dàng săn lùng được.

Lương Thần đã bỏ ra thời gian quý giá, trực tiếp đón taxi về nhà. Ngồi trong taxi, trong đầu hắn không ngừng dồn dập ánh lên vẻ thanh tú của Trương Ngữ Giai, đôi môi hồng hé mở với vẻ quyến rũ.

Đây đúng là người đàn bà hoàn mỹ, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “thượng hạng”. Giờ này khắc này, hắn rất là hiểu ham muốn của Lý Bân và Lang Bạch Vũ với Trương Ngữ Giai, nhưng đồng thời hắn càng thêm khinh bỉ tên Thư ký Phan, lại có thể đem người vợ hoàn mỹ như thế cho người đàn ông khác hưởng dụng. Có thể thấy được nhân phẩm của Phan Bách Văn thấp đến mức nào.

Lương Thần lại thở một hơi dài, cũng nên, hắn lại phải cảm ơn tên Thư ký Phan đó, nếu không vì sự ti tiện của đối phương, thì biết đâu hắn mãi mãi không có được cơ hội âu yếm vuốt ve đó.

Về đến nhà, đã mười một rưỡi, ngoài dự liệu của Lương Thần, Lan Nguyệt mặc chiếc áo phông to đùng đang ngồi ôm gối xem ti vi.

Nhìn thấy Lương Thần về, khuôn mặt trong trắng của Lan Nguyệt hơi trầm xuống, chỉ vào đồng hồ thấp giọng trách móc:

– Anh xem đã mấy giờ rồi, chú và cô kêu anh về sớm, còn anh đi lêu lổng đến nửa đêm, thật là tệ hại chẳng giống ai…

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến