Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Con đường quan lộ (Quyển 1)

Kèo cá cược

Truyện Sex: Con đường quan lộ (Quyển 1)

Phần 6: LÃNH ĐẠO THĂM HỎI

Biết rõ việc này hắn nói không thật nhưng Diệp Thanh Oánh cũng không còn cách nào khác đối với người mà đã từng cứu mình hai lần. Bất luận là như thế nào cô cũng không thể nổi giận trước tình thế này. Đêm qua, một cảnh tượng luôn luôn hiện ra trong đầu của cô, hình ảnh người đàn ông như một ngọn núi che chắn cho thân thể của cô, mặc cho những pha đánh côn chí mạng rơi xuống mà hề né tránh. Cho đến bây giờ, cô vẫn có thể cảm giác được trên gương mặt chính mình còn lưu lại cảm giác nóng bỏng, đó là máu tươi của người đàn ông kia rơi xuống.
So sánh với sự cảm kích trong lòng cô, nói câu kia của hắn có ý vô lễ và đùa giỡn nhưng có vẻ không hề đáng kể! Tuy nhiên, cô quả thật là vô cùng tò mò, vì sao đối phương lại biết “Cái kia” của cô đến thế?

– Những người đó vì sao phải bắt cóc em?

Lương Thần rất khôn khéo mà đổi chủ đề câu chuyện. Nếu khiến cô gái truy hỏi kỹ càng sự việc, hắn thật sự không thể tự bào chữa.

– Không biết!










Diệp Thanh Oánh lắc lắc đầu vẻ mặt có chút mơ hồ…

– Nhân kỳ nghỉ đông, em đến thăm bà ngoại, không ngờ lại phát sinh chuyện này!
– Ba tên kia đều bị bắt rồi, xem chừng kết quả thẩm vấn sẽ có rất nhanh!

Từ chỗ Phong thúc, hắn đã biết được, ba kẻ bắt cóc đều bị đưa tới đại đội cảnh sát hình sự của phòng công an huyện. Hắn lại thao thao bất tuyệt nói:

– Được nghỉ đông? Hóa ra em là học trò!
– Vâng, ở đại học sư phạm Liêu Đông khoa Trung văn năm thứ ba!

Diệp Thanh Oánh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên trán, khẽ mỉm cười, nụ cười thật dịu dàng.

– Đại học sư phạm Liêu Đông!

Ánh mắt Lương Thần lộ rõ vẻ kinh ngạc rồi cười cười…

– Thực sự là tình cờ, anh có em họ đã ở đại học Liêu Đông khoa Anh ngữ năm thứ nhất!

Trường đại học sư phạm Liêu Đông là trường cao đẳng dưới cấp trung ương một trong 72 trường cao đẳn trực thuộc bộ Giáo dục trong cả nước. Tuy là danh tiếng không bằng Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, nhưng chất lượng tuyệt đối không kém những trường đại học xịn khác. Năm trước em họ hắn thi đậu vào đại học sư phạm Liêu Đông, cậu hắn vui sướng mở tiệc ăn mừng ở khách sạn Long Nguyên, thuê vài bàn. Mợ gặp người nào cũng nói, muốn cho cả nước đều biết rằng cô con gái mình thi đậu vào trường đại học danh tiếng.

– Vậy tính là học muội (1) của em! Em họ em tên gọi là gì?

Diệp Thanh Oánh chớp chớp con mắt sáng dường như cảm thấy rất hứng thú.

1. Học muội: Em (gái) học cùng trường nhưng lớp thấp hơn…

– Hàn Toa Toa!

Lương Thần nhoẻn miệng cười: Cô bé ấy rất tinh nghịch dễ làm cho người ta cảm thấy đau đầu, nhưng khi tiếp xúc lại làm cho người ta cảm thấy quý mến.

– Hàn Toa Toa là em họ anh à?

Diệp Thanh Oánh lần này có chút giật mình vỗ tay cười khe khẽ:

– Đó là đại danh nhân đấy. Dù mới nhập học nhưng trong lần lựa chọn Chủ tịch hội sinh viên khoa Anh ngữ, đã có biểu hiện rất tốt để thuyết phục rất nhiều học viên, cuối cùng chỉ thiếu mấy phiếu bầu mà lại không được tuyển chọn, dù vậy nhưng vẫn cảm thấy vinh. Giáo sư Chu Trí Phàm khoa ngoại ngữ vẫn khen ngợi em họ anh: “Tài ăn nói, có khí chất, có học thức”, cũng quyết tâm đề cử tham gia hoạt động giao lưu sinh viên Trung Anh vào mùa hạ năm nay và sẽ tới Luân Đôn 3 tháng.

Miệng hắn há hốc, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc về cô em họ, sau đó là cảm thấy thoải mái. Cô thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp được xưng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở đó ngay từ thời trung học đã có vô số cái đuôi, cho nên lên đại học cũng nhất định sẽ không bao giờ chịu đơn độc. Chỉ có điều hắn không ngờ cô bé đó lại có danh tiếng lớn như vậy.

Về phương diện học hành thì cô em họ trội hơn hắn nhiều! Nghĩ đến đó hắn cảm thấy bùi ngùi. So với việc cô em họ xuất sắc vào đại học thì cuộc sống của hắn tẻ nhạt, ảm đạm hơn rất nhiều. Thời gian 4 năm trôi qua chốc lát chỉ để lại một chút dư âm làm hắn cảm thấy tiếc nuối. Đối với hắn, thu hoạch quý báu nhất của thời đại học chính là người bạn gái tên là Tiểu Mạn. Vậy mà hiện tại, dường như ngay cả thu hoạch quý báu đó hắn cũng đã đánh mất rồi.

– Lại cảm thấy không thoải mái sao?

Nhận thấy vẻ mặt thất thần của hắn, Diệp Thanh Oánh cúi nhìn hắn và nói:

– Có cần em đi kêu thầy thuốc không?
– Anh không sao, chỉ là anh cảm thấy hơi khó thở.

Hắn uể oải cười miễn cưỡng, trong lòng cảm thấy trống trải. Đột nhiên hắn cảm thấy mất hứng và như mất hết sinh lực vậy.

– Vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe, lát em sẽ ghé thăm anh…

Cô đứng lên rồi lại cúi xuống kéo giúp hắn cái chăn. Chợt đôi mắt cô bừng sáng, như nhớ ra điều gì đó. Cô đưa mắt nhìn chiếc điện thoại di động của hắn, giơ tay với lấy nó và ấn một dãy số. Sau đó một hồi nhạc chuông nhẹ phát ra từ trong túi của cô.

Cô đi rồi mà trong phòng bệnh còn lưu lại một mùi hương thơm ngát. Hắn nhắm mắt lại bụng bảo dạ: “Mình cần phải ngủ một giấc đã”, nhưng trong đầu hắn đủ các mảnh vỡ ký ức cứ lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa. Những cung bậc cảm xúc: Ngọt bùi cay đắng, niềm vui hay nỗi buồn và cả vinh quang hay tủi nhục cứ xem kẽ mà ùa về trong lòng hắn khiến cái đầu hắn trở thành một mớ hỗn độn.

Trong ký ức của hắn mảnh vỡ cuối cùng là hình ảnh nơi người con gái kia thoáng hiện ra với vẻ mặt ưu sầu. Hắn không tự chủ được nắm chặt nắm tay, thời gian còn có nửa năm, hắn vẫn còn hy vọng. Lúc này hắn cần phải “Vì nghĩa quên thân, vì dân phục vụ” để đổi lấy cơ hội, bất kể là như thế nào hắn cũng phải nắm bắt được cơ hội này.

Buổi tối Diệp Thanh Oánh đem theo hộp cơm vào phòng bệnh. Hai cái bánh bao, một chén thơm ngào ngạt trứng xào ngải cứu, cộng thêm 1 chút rau cần và lạc. Đồ ăn rất đơn giản nhưng chỉ cần nhìn thôi hắn đã thấy ngon và muốn ăn cho hết.

– Anh còn tưởng em sẽ không trở lại chứ?

Hắn ngạc nhiên, hắn nhớ tới buổi chiều khi rời khỏi, cô có nói “Lát nữa gặp lại” mà không phải là “lần sau gặp lại”!

– Em đã nói với Nghiêm thúc, mấy ngày nay em sẽ chăm sóc anh!

Đôi tay nhỏ bé trắng như tuyết của cô cầm bát đưa cho hắn vẻ mặt nở nụ cười rất tươi:

– Uống đi lúc đang nóng, em thử qua rồi. Hương vị rất không tồi!
– Không cần phiền hà vậy đâu, anh có thể tự làm được mà!

Hắn giờ mới hiểu ra vì sao Phong thúc đi vui vẻ như vậy, hóa ra cô gái chủ động đề nghị chăm sóc cho hắn.

– Vì anh là ân nhân cứu mạng nên em chăm sóc anh cũng là lẽ đương nhiên mà!

Cô đưa qua hắn một thìa súp, con mắt cô sáng long lanh không gì sánh được.

– Vậy buổi tối em nghỉ ở đâu?

Hắn uống một ngụm súp, thấy lòng ấm áp, thoải mái vô cùng. Hắn có chút không yên tâm lắm, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thôi mà. Ba tên cướp kia tuy rằng bị bắt nhưng ai mà biết được là chúng còn có đồng lõa hay không? Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ chứ?

– Em ở nơi này cho tiện chăm sóc anh.

Diệp Thanh Oánh dựa sát vào một bên cạnh giường, hai má đột nhiên đỏ ửng. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô sẽ qua đêm chung một phòng với một người đàn ông.

Cô gái vẻ mặt ngượng ngùng thật sự…

Hắn có thể thấy được, đây là một cô gái rất có chủ kiến, nên rất khó để khuyên cô thay đổi chủ ý. Ở lại thì ở lại! Tuy nói là cô nam quả nữ cùng phòng nhưng là người bệnh và người chăm sóc bệnh nhân, hơn nữa nơi này là bệnh viện không nhất thiết phải nghĩ nhiều những điều đó cho phức tạp!

Sau bữa cơm chiều, hắn cảm thấy rất thoải mái mà dựa vào đầu giường cùng trò chuyện với Diệp Thanh Oánh. Nhờ cuộc nói chuyện, hắn có thể hiểu mơ hồ về cuộc đời cô, cha cô qua đời sớm, mẹ cô là chủ một công ty xây dựng nào đó, cô là người con gái duy nhất trong nhà.

Điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là bà ngoại của cô chính là bà lão Chu Ngọc Hương hàng xóm của Lý gia gia và Phong thúc. Đó là một người khá là hiền lành, bởi vì bệnh phong thấp mà việc đi đứng có chút khó khăn. Mỗi lần bà tới nhà Lý gia gia thì đều cùng với Phong thúc giúp ông làm một số việc nhà.

– Bà ngoại thấy trong người không được khỏe nên không đến cùng em được.

Nhắc tới bà ngoại, ánh mắt Diệp Thanh Oánh tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, cho thấy quan hệ giữa hai bà cháu là rất tốt. Tĩnh lặng hồi lâu, trên khuôn mặt cô mỉm cười, nhìn hắn nói:

– Bà ngoại nói, anh thường xuyên tới giúp bà. Bà còn nói, nếu bà có một người cháu như vậy thì tốt rồi.

Mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, hắn đột nhiên nhớ tới có một lần giúp bà Chu chẻ củi, bà Chu quả thật từng nói qua một câu như vậy, mà hắn lúc ấy còn nói đùa. “Làm cháu ngoại thì thôi nhưng nếu làm cháu rể thì cũng có khả năng suy xét”. Đó là bởi vì hắn vẫn nghe bà Chu khen có một cô cháu ngoại xinh đẹp. Nghe giọng điệu của cô, gần như chắc chắn là bà Chu đã kể lại cho cô nghe việc bà trêu đùa với hắn.

Diệp Thanh Oánh nhìn vẻ mặt hơi luống cuống của hắn, cảm thấy khá vui vẻ vì đã có một sự “báo thù” nho nhỏ. Buổi sáng nay chàng trai này đã khiến cô xấu hổ không chịu nổi, giờ coi như cô đã báo được thù.

Dù sao Lương Thần vẫn là đàn ông, da mặt dày, sau khi điều chỉnh trạng thái liền làm lơ như thể không có việc gì xảy ra, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô, mãi cho đến hơn 8h, hắn mới ngáp ngủ và nói chúc cô ngủ ngon.

Diệp Thanh Oánh cởi dây giày, bỏ áo khoác lông chỉnh tề, gấp lại đặt ở đầu giường và chui vào trong chăn.

Ban đêm hắn lặng lẽ đi vào trước giường, nương theo ánh đèn nơi hành lang chiếu vào, nhìn cô yên giấc, trong lòng cảm thấy bồn chồn, sau đó hắn nhẹ nhàng đem chiếc áo khoác để lên trên chăn.

Hắn xoay người một chút, cô mở mắt có chút bối rối mà nhìn hắn một cách phức tạp. Sau đó hai mắt nhắm lại nhưng đôi môi hé nở một nụ cười thản nhiên.

Sáng sớm hôm sau cô dậy sớm múc nước rửa mặt cho Lương Thần, sau đó lại đi ra ngoài mua điểm tâm sáng. Cô hớt hải, vội vàng hệt như cô vợ trẻ đang chăm sóc chồng vậy. Điều này khiến mấy người ở chung phòng bệnh và một vài y tá thỉnh thoảng nhòm vào phòng Lương Thần, như thể muốn biết là ai tu nhân tích đức, hương khói tổ tiên mới có một người vợ đẹp như tiên nữ vậy.

Suốt buổi sáng ở phòng bệnh của hắn không có không dưới mười mấy người tới thăm. Ban đầu hắn thấy nghi hoặc sau đó hắn hiểu. Và rồi cuối cùng hắn không biết phải khóc hay là cười nữa? Đối mặt với cô gái thanh lịch giống như hoa bách hợp này, bất luận là cùng giới hay khác giới đều phải chịu một sức hấp dẫn rất lớn.

Buổi chiều, một vài người vào thăm hắn.

Nhìn gương mặt quen thuộc của Trưởng đồn, lại nhìn những khuôn mặt quen thuộc đầy vẻ quan chức ở bên cạnh, Lương Thần bỗng nhớ lời Trưởng đồn nói với hắn hôm qua là ban lãnh đạo của sở cảnh sát sẽ tới thăm hắn, nay họ đã tới rồi.

– Tiểu Lương, lãnh đạo trong huyện đến thăm cậu nè!

Vương Văn Diệc hướng cái nhìn đầy ẩn ý về phía hắn ý nói đừng có ngẩn ra như vậy.

Hắn ngầm hiểu, vội vàng đứng dậy xuống giường. Cùng lúc đó, một lãnh đạo bước lên đặt tay lên vai hắn vẻ thân thiện nói:

– Đồng chí Tiểu Lương không nên cử động, mau nằm xuống!

Cảm nhận được đôi bàn tay mạnh mẽ ấy, hắn ngồi trở lại trên giường. Mà lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện cùng với ban lãnh đạo là một đôi nam nữ, nam thì đang nâng camera lên, mà nữ thì cầm lấy microphone.

Tim hắn lập tức nhảy dựng lên, lần này làm có vẻ không tầm thường nhỉ!

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218 Phần 219 Phần 220 Phần 221 Phần 222 Phần 223 Phần 224 Phần 225 Phần 226 Phần 227 Phần 228 Phần 229 Phần 230 Phần 231 Phần 232

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến